Văn tự sự - Không sợ bị trả thù

Không biết có phải do “có duyên” với bọn móc túi hay không mà tôi thường chứng kiến cảnh chúng ra tay với nhiều người ở nơi công cộng. Những lần trước, vì sợ bị trả thù, tôi đã làm ngơ. Nhưng sau lần tận mắt chứng kiến cả chục vụ móc túi xảy ra cùng một thời điểm (tết năm 2005) tại chùa Vĩnh Nghiêm, sự bất bình của thằng con trai “17 tuổi bẻ gãy sừng trâu” lên đến đỉnh điểm, nỗi sợ bị trả thù cũng biến mất.

Không sợ bị trả thù

Lần đó, tôi quyết định chụp lấy bàn tay của một gã “thợ chỉa” khi hắn đang “khều” cọc tiền dày cộm trong túi quần của một chị đang mải mê khấn vái. Bị bắt tại trận, hắn vứt vội cọc tiền xuống đất rồi vụt bỏ chạy. Tôi tri hô để mọi người cùng đuổi theo hắn. Nhưng giữa dòng người đông nghẹt, hắn đã chạy thoát. Tuy không bắt được tên móc túi nhưng hành động của tôi đã giúp mọi người cảnh giác hơn. Sau đó, để không bị bọn móc túi chặn đường trả thù, tôi nhờ một anh bảo vệ đưa tôi ra bãi giữ xe. Lần đó, tôi trở về nhà an toàn.

Leave a Reply