Văn tự sự - Lỡ chụp rồi

Hè năm rồi, tui được dì Sáu mời đi ăn đám cưới dưới quê. Quê tui sông rạch chằng chịt. Địa điểm tổ chức đám cưới của con gái dì Sáu nằm sát một con mương. Sau khi ăn uống no nê, tui cùng đám con nít lẩn ra bờ mương chơi. Sát bờ mương chìa ra một tán dừa. Đám con nít “tổ chức” chơi trò đu tàu dừa.

Lỡ chụp rồi

Nhìn cảnh tụi nó bay vèo vèo rất ư “phiêu linh”, nhuệ khí trong tôi bốc lên tận mây xanh! Nói nhỏ, dù là con gái nhưng tui lại vô cùng khoái cảm giác mạnh! Mượn ba cái máy ảnh, tui nhờ một anh chàng đứng gần đó, chụp giùm tui một tấm đang... đu tàu dừa, về gửi đăng báo chơi! Hai tay bám chặt tàu dừa, tui lấy đà “a lê hấp” và đong đưa một cách vô cùng ngoạn mục. Đang hả miệng cười hết cỡ thì... rắc... ắc... rắc... ùm! Nguyên tán dừa có dính thêm tui rơi thẳng xuống con mương trước hàng chục cặp mắt kinh hoàng của bà con đứng gần đó! Sau một hồi oặc oặc, tui lóp ngóp bò lên. Bộ đồ vía đi dự đám cưới giờ đây bùn sình nhoe nhoét tả tơi! Đám con nít lăn ra cười chảy nước mắt nước mũi. Còn chàng “nhiếp ảnh gia” tiến lại, trao máy cho tui cùng một nụ cười tủm tỉm: “Cảnh hồi nãy, anh đã... lỡ chụp rồi!”.

Leave a Reply