Văn tự sự - Lời sớm mai

Tôi dắt xe máy ra khỏi bãi giữ xe của công viên, nơi đã cho tôi buổi sớm mai dịu dàng ánh sáng, dễ chịu không gian, cho tôi bốn mươi lăm phút đi bộ cùng tiếng chim bay theo.

Bỗng chú ý thấy bánh xe trước hơi mềm, tôi đưa xe đến nơi cần thiết gần nhất, tại đây tôi gặp một cô học trò (phù hiệu xanh trên áo dài trắng là tên của trường THPT mà con gái tôi đang theo học), đang nhờ bơm xe đạp, khi xong cô đưa tiền trả, trên tay là tờ giấy bạc 20.000 đồng, người thợ sửa xe là một đàn ông khoảng tứ tuần, gương mặt sạm da chưa thoát khỏi cơn buồn ngủ, nhìn thấy trị giá giấy bạc thì tỏ ra rất khó chịu, cằn nhằn:

- Mới sớm tiền đâu thối.

Lời sớm mai

Cô học trò hơi bối rối, tôi nghĩ tới con gái mình, đêm qua nó dặn mẹ nhớ gọi con dậy sớm để kịp giờ đến trường, sáng nay kiểm tra học kì II.

Tôi nhờ bơm bánh xe và nói:

- Thôi cháu đi đi kẻo trễ.

Hướng sang người thợ sửa xe:

- Để tôi trả tiền giùm luôn, có một ngàn...

Mỗi người đi về mỗi phía.

Nắng lên mạnh mẽ, mật độ xe cộ hai chiều gia tốc, tiếng chim hòa tan trong ngày mới, nhịp phố xá nhộn hơn. Tôi và xe hòa vào nhịp nhanh một sớm mai dài đến ngã tư đường, tín hiệu đèn đỏ cùng tiếng gọi từ phía sau gọi tôi chầm chậm.

- Chú ơi!

Quay đầu lại, tôi nhận ra cô học trò ban nãy, đạp xe nhanh đến gần.

- Con cám ơn chú.

- Có gì đâu, chuyện nhỏ.

Nói xong, cô bé vội trở xe ngược lại, chắc cho kịp giờ vào lớp học.

Nhìn dáng nho nhỏ ấy tôi lại nhớ con gái mình, trong trường hợp như vầy nó có một câu cám ơn hay không? Hay là vì gấp gáp cho kì thi học kì, con tôi sẽ quên một lời biểu lộ.

Leave a Reply