Văn tự sự - Niềm vui của kẻ bị hàm oan

Rầm! Một chiếc xe máy phóng như bay bất ngờ đâm sầm vào một bà lão đang băng qua đường. Người lái xe lồm cồm ngồi dậy, dựng xe lên và chạy mất hút, bỏ mặc bà lão nằm im bất động với vết thương khá nặng. Không ai dám đuổi theo người lái xe kia để bắt hắn phải chịu trách nhiệm về việc làm của mình, có lẽ họ ngại mất công.

Niềm vui của kẻ bị hàm oan

Nhiều người, trong đó có tôi, bu lại xem “chuyện lạ”, nhưng không ai dám đến gần bà lão vì “bà ấy già quá rồi, đụng vô lỡ có chuyên gì thì mệt lắm!” (?). Rồi cũng như nhiều người có mặt lúc đó, xem xong “chuyện lạ”, tôi bỏ đi. Nhưng chỉ đi được một đoạn đường ngắn, ray rứt trước sự vô tâm của mình, tôi quyết định quay đầu xe, chạy đến đỡ bà lão đứng dậy, cõng bà vào trong lề đường, hỏi thăm những người xung quanh xem nhà bà ở đâu rồi nhờ mấy đứa bé ở gần đó đi gọi người thân của bà đến. Thấy tôi loay hoay chăm sóc vết thương cho bà lão, vài người đi đường tốt bụng cũng đến phụ tôi một tay. Rồi khi người nhà của bà lão đến, tôi xin phép “bàn giao” bà lão, rồi hí hoáy đạp xe đến trường. Trễ 15 phút giờ học, giám thị không cho phép tôi vào lớp dù tôi đã cố gắng giải thích lí do trễ học của mình. Tuy bị “hàm oan” nhưng tôi vẫn thấy rất vui với cảm giác mình vừa có một hành động đẹp.

Leave a Reply