Văn tự sự - Sĩ diện

Lần đó, trường tổ chức cuộc thi biểu diễn văn nghệ. Lớp tôi chọn ra năm người đóng một vở kịch cảm động về tình mẹ con, trong đó có tôi. Rất bất ngờ, tôi được chọn là người đóng vai chính. Buổi sáng hôm đó, trước khi đi, tôi đã dặn mẹ mình rằng khi dắt xe bán xôi qua cổng trường, phải đi thật nhanh, đừng cho ai biết tôi có mẹ bán xôi. Mẹ gật đầu, chẳng nói gì thêm.

Sĩ diện

Bọn tôi đang diễn thì nghe một tiếng “rầm” trước cổng trường. Học sinh trong này lao nhao. Mấy đứa tò mò, nghịch phá chạy ra mở cổng. Tôi thấy mẹ bị xe đụng. Chắc có lẽ mẹ dẫn xe gấp quá...? Sau này tôi mới biết mẹ vừa dắt xe vừa nhìn đăm đăm vào cổng trường, cố nghe tiếng tôi vì mẹ biết tôi đang diễn kịch. Vì vậy, mẹ đụng vào người ta. Lúc đó, mẹ cũng đứng dậy được, rồi vội vàng dắt xe đi. Người bị va phải cũng không làm khó mẹ. Trên sân khấu, tôi bỗng khóc nức nở. Càng đến đoạn kịch tính của vở kịch, tôi càng khóc. Mọi người vỗ tay khen tôi đóng hay. Thật ra, tôi đã khóc thật lòng.

Bây giờ, tôi càng nghĩ càng thương mẹ, càng thích xôi mẹ nấu. Mong rằng sẽ không ai mắc phải lỗi lầm như tôi, dù chỉ một lần.

Leave a Reply