Văn Mẫu THCS
Ta thấy không một thắng lợi nào mà không gặp những khó khăn, thử thách, không một thành công nào mà không phải bước qua bom đạn, chông gai. Cái chính là con người có kiên trì, có quyết tâm vượt qua hay không? Hiểu được điều đó, từ ngàn xưa nhân dân ta nhắc nhở nhau:
Có công mài sắt, có ngày nên kim.
Dân tộc ta lớn lên trên dải đất hình chữ S bên bờ Thái Bình Dương sóng gió. Người Việt Nam đã từng chịu không biết bao nhiêu tai trời ách nước: giặc giã, bão lụt, hỏa hoạn, mất mùa, đói kém... Cứ mỗi lần vượt qua một khó khăn, nhân dân ta lại nhắc nhở nhau cách sống:
Lá lành đùm lá rách.
Trần Ôn Lai, sinh quán: Từ Dũ Viện, trú quán: Làng Intecnách. Học hành biếng nhác, tối ngày bỏ nhiều công phu chuyên luyện một môn đó là... Gêm ôn lai. Ngày nọ, sau nhiều giờ chiến đấu, chàng tàn hơi, kiệt lực, lảo đảo tìm đường về cố... gia.
Thời gian gần đây, tự dưng tôi chán... cái Yahoo messenger. Trên những tờ báo cứ nói nhiều đến những điều bất ổn đến từ Internet như game online, những mối quan hệ ảo, những vụ án nảy sinh từ chat làm ba mẹ cứ đi qua đi lại, liên tục nhắc nhở mỗi lần tôi bật máy tính.
Sáng hôm đó là một buổi sáng bình thường như mọi ngày trong 365 ngày của năm. Tôi chậm rãi đếm từng bậc thang lên lớp học. Chả là lớp tôi ở tận tầng ba nên sáng nào cũng phải đi sớm để dành chút ít thời gian leo cầu thang và tránh tình trạng đi muộn.
Cơn mưa cuối hạ đến vội vànẹ như sợ không còn kịp níu kéo chút thời gian còn sót lại. Cơn mưa chiêu nuốt chửng cả những sợi nắng liêu xiêu cuối cùng của buổi chiều nhập nhoạng. Trời tối sầm lại, mưa rơi... Trong căn nhà nhỏ, hơi ấm của hai mẹ con dường như không đủ sưởi ấm gian phòng
Chiều nội trú với những cơn gió rít ầm ĩ, tôi thấy lòng nao nao. Giờ này ở nhà bố đang làm gì? Mấy đứa em nhỏ có học bài không? Rồi tôi cứ thèm cua đồng nướng mà thằng Tồ hay cho tôi... Cảm giác nhớ nhung, thèm khát cứ dâng trào
Lúc tôi mới chập chững bước vào lớp một thì bố mẹ tôi li thân. Trong đầu óc non nớt của đứa trẻ sáu tuổi là tôi thì cuộc chia tay của bố mẹ chỉ đơn thuần là việc bố tôi đi công tác xa nhà và mẹ tôi đã âu yếm bảo tôi rằng: “Hai mẹ con mình đến nhà bà ngoại ở trong lúc bố đi vắng nhé”
Đầu năm, lớp tôi có thêm một người bạn mới, một cô gái đễ thương. Chỉ mới gặp lần đầu thôi mà tôi và cô bạn ấy đã hợp nhau (chả là đầu giờ tôi nhanh miệng làm quen trước). Những lúc chờ đợi cô giáo, hàng xóm xôn xao như cái chợ, nhưng hôm nay lớp tôi yên lặng đến lạ thường.
Thuở ấy tôi mới từ miền Trung chuyển vào Nam theo ba mẹ, chương trình lớp bảy chẳng có gì khó đổi với tôi, vấn đề là giọng nói của tôi so với mọi người. Trong giờ học, tôi chẳng dám phát biểu. Giờ ra chơi, tôi cũng chẳng nói chuyện được với ai. Tôi trở nên đơn độc ở trường.
Ngày nào cũng vậy, vào khoảng năm giờ chiều, bọn trẻ chúng tôi đã thấy bà có mặt tại gốc cây bàng đầu phố. Bà bán bánh khoai nướng. Thứ bánh mà bọn tôi đứa nào cũng thích.Đồ dùng của bà, ngoài chiếc mẹt tre đan đặt trên chiếc ghế gỗ vuông con dùng để bày bánh ra rán, còn có nồi đất nung sờn miệng
Câu chuyên đã xảỵ ra từ nhiều năm trước. Lúc đó, cô Thompson đang dạy tại trường tiểu học của một thị trấn nhỏ tại Hoa Kì. Vào ngày khai giảng năm học mới, cô đứng trước những em học sinh lớp Nãm, nhìn cả lớp và nói cô sẽ yêu thương tất cả các em học sinh như nhau.
Bố tôi là bộ đội biên phòng. Lâu thật lâu bố mới được về phép thăm nhà một lần. Ngày bố về luôn là ngày mà cả gia đình cảm thấy vui vẻ và tràn ngập tiếng cười. Tôi và thằng út mọi ngày vẫn thường cãi lộn chí chóe suốt nhưng hôm ấy thì chúng tôi “đình chiến”
Mẹ mất sớm. Cho đến năm lên tám, tôi vẫn sống với ba ở một đồn biên phòng gần biên giới Tây Nam. Một hôm, đang xối nước tắin cho tôi, ba bong nói: “Tới lúc con phải về thành phố đi học rồi đó!”.
Ngày đầu tiên nhập học vào lớp ba ở trường mới, tôi chỉ ao ước được trở lại Michigan với hai người bạn thân của mình là Jeannie và Pam. Hôm ấy, sau khi đi hết dọc hành làng để tìm phòng số 355, tôi đúng trước ngưỡng cửa rồi lạ lẫm nhìn quanh.