Anh/ chị hãy viết bài văn cảm nghĩ về người mẹ của mình

“Mẹ” – một tiếng gọi cao cả thiêng liêng mà ai cũng muốn được gọi ít nhất một lần trong đời. Mẹ là tất cả đối với con, Mẹ là đấng sinh thành, dưỡng dục… ngày hôm nay có được tất cả là đều nhờ Mẹ. Mẹ đã che chở, nâng cánh những ước mơ hoài bão và là nguồn sức mạnh lớn tiếp bước cho con thành người. Để ngày hôm nay, con cảm thấy hạnh phúc và hãnh diện để khoe với mọi người rằng Mẹ là Mẹ người con yêu quý và tôn trọng nhất. Trong tim con luôn thốt lên rằng “Mẹ ơi! Thật hạnh phúc khi con có Mẹ” khi con gặp khó khăn hay khi con được hạnh phúc.

Cách đây 13 năm, có một vị thần đã mang sự sống đến cho con, vị thần ấy không ai khác chính là Mẹ. Mẹ đã quyết định hy sinh sự sống của mình để sinh con ra khi nghe Bác sĩ nói rằng một trong hai chúng ta Mẹ hoặc con được sống, nếu sinh con ra có thể Mẹ sẽ không còn trên cõi đời này nữa… Nhưng với bản lĩnh và niềm thương yêu con, Mẹ đã chấp nhận sự có mặt của con trên thế gian này mà mẹ đã không màng đến tính mạng của mình, chỉ biết phó thác sự sống của Mẹ nơi ông trời vậy.

Thật hạnh phúc khi con có Mẹ

Và rồi, với lòng bao la, ý chí quyết tâm bảo vệ giọt máu đầu tiên của mình, Mẹ đã sinh con ra trong niềm hạnh phúc vô biên, kèm theo đó là nỗi đau đớn tột cùng. Tiếng khóc của trẻ thơ với giọt nước mắt hạnh phúc của Mẹ đã động lòng nơi trời cao, ông trời đã không cướp đi Mẹ mà trả Mẹ về bên cạnh con và bố. Bố thật sự vui mừng khi ôm hai mẹ con mình và khóc, chắc có lẽ đây là giọt nước mắt đầu tiên của bố giành cho hai Mẹ con chúng ta đúng không hả Mẹ?

Chuyện này, trước đây, con không hề biết, mà cũng có ai cho con biết đâu. Con chỉ nghe Bài kể lại, đủ ngày, đủ tháng mà con vẫn chưa chịu ra, cứ quậy Mẹ hoài, làm cho Mẹ chịu những cơn đau vật vã; cuối cùng, đi xin gạo nhà người ta ăn con mới chịu ra… Trong một lần bị bệnh, con đã nghe Mẹ nói chuyện với bạn của Mẹ, và như thế, con đã biết được mình ra đời như thế nào. Một lần bị bệnh, biết được câu chuyện về sự ra đời của mình, đó lần bệnh con cảm thấy hạnh phúc nhất đấy Mẹ ạ !

Nhưng tại sao? Tại sao Mẹ lại không cho con biết điều đó, để con có thể yêu Mẹ nhiều hơn, và nhất định con sẽ không làm Mẹ buồn đâu Mẹ ạ ! Sau khi biết câu chuyện đó, nhiều lần con đã bật khóc khi nghĩ về những lỗi lầm của mình; con xin Mẹ, xin Mẹ hãy thứ tha cho những gì mà từ trước tới nay con đã làm Bố Mẹ buồn lòng, con ngốc quá Mẹ ơi! Con bao nhiêu tuổi chắc có lẽ cũng là bấy nhiêu thời gian Mẹ khó khăn vất vả kèm theo sự buồn lòng về con. Từ nhỏ, con đã là môt đứa trẻ khó nuôi, Mẹ đã phải hơn ngàn lần bực tức khi chăm sóc con, vậy mà chưa một lần Mẹ lớn tiếng, nặng lời hay la mắng; ngược lại, Mẹ ôm con vào lòng, dịu dàng chăm sóc, vỗ về con. Mẹ cười vui với những bước đi, những tiếng nói đầu đời của con; nhưng cũng còn lắm nỗi lo về “ Bé Bo” suy dinh dưỡng của mẹ. Mẹ đã vì con tất cả, nhưng con chưa làm được gì cho Mẹ hết, chắc có lẽ điều mà con làm Mẹ vui nhất là con được học sinh giỏi 6 năm liền đúng không Mẹ? Rồi con còn làm mẹ tức giận với những trò nghịch ngợm, quậy phá của con; con cũng chẳng hề quan tâm rằng, Mẹ đã buồn đến mức nào những lần con không nghe lời Mẹ, nhưng lần nào Mẹ cũng khuyên bảo, dạy dỗ con,… không hề trách phạt.

Khi con lớn hơn rồi tình yêu đầu đời cũng đến, nhưng rồi chẳng giữ được lâu, chính khi con thất bại, con mới cảm nhận được sự ấm áp của gia đình và sự che chở của Mẹ. “ Đừng buồn nữa con gái của Mẹ, rồi chuyện gì cũng sẽ qua, tất cả mọi thứ bắt đầu đều có sự khó khăn, hãy vững tin vào con nhé, gia đình mình sẽ là nơi che chở, dìu dắt bước đi của con, sẽ là nơi cho con che chở về sau những lần vấp ngã. Và Mẹ, Mẹ sẽ luôn bên con để nghe con kể lể, than phiền những khó khăn trong cuộc sống thường ngày. Mẹ tin con của Mẹ sẽ làm được.”, Tin nhắn đó, là Mẹ đã nhắn cho con khi con vấp ngã và buồn bã nhất.

Con nhớ hoài Mẹ ơi ! Mười ba năm trôi qua, Mẹ đã lo lắng cho con thật nhiều; sinh con ra, phải lo nuôi con khôn lớn, đến tuổi đi học thì phải lo chọn trường cho con; mỗi lần con đi thi dù là cuộc thi nhỏ hay lớn Mẹ cũng đều lo lắng, và ủng hộ con. Và khi con lớn lên, cũng chẳng có gì khác biệt; cũng vẫn là Mẹ phải lo lắng suy nghĩ và định hướng cho tương lai của con.

Và con cũng không thể nào quên trong một lần bệnh nặng, con đã nằm nhà hơn một tuần liền, tưởng chừng như suốt cuộc đời này, con sẽ nằm trên giường bệnh; thì lúc này con lại có Bố Mẹ và gia đình mình, nhất là Mẹ, Mẹ vất vả lo lắng chạy ngược, chạy xuôi để chăm sóc con, luôn bên con trong những khi con cần và ủng hộ tinh thần khi con gục ngã. Vậy mà con thật đáng ghét, tỉnh dậy rồi lại không nhớ ra ai là ai cả, phải mất một thời gian sau, con mới nhớ ra được Mẹ, Bố, và tất cả mọi người.

Mẹ ơi! Con biết việc Mẹ không giữ được hai đứa em con là điều Mẹ không muốn, và không ai trong gia đình mình muốn, nhưng chuyện đã qua, Mẹ hãy thôi, đừng buồn nữa Mẹ nhé! Con sẽ luôn bên Mẹ, chăm sóc Mẹ như Mẹ đã lo cho con vậy, hãy tin ở con!

Mẹ của con ơi! Thật hạnh phúc khi con có Mẹ.

Con yêu Mẹ, ngàn lần con yêu Mẹ!s

Leave a Reply