Em hãy kể lại một chuyện cảm động ở trường cho bố mẹ

Vào một chiều thứ sáu, trên con đường ngập tràn nắng vàng quen thuộc, đôi chân của tôi như ngày càng bước nhanh hơn. Tôi chỉ mong về nhà để kể cho gia đình nghe câu chuyện thấm đẫm nước mắt và đầy cảm động ở trường.

Trong bữa cơm chiều, tôi bắt đầu kể:

“Hôm nay, sau tiếng trống báo hiệu kết thúc tiết hai, lớp con chuyển sang giờ Kỹ năng sống. Thường thì đây là lúc mà giáo viên của dạy cho tụi con các kỹ năng ứng xử trong giao tiếp hoặc khi gặp hoạn nạn, khó khăn,... đó đều là những giây phút vô cùng vui vẻ và quý báu với cô trò. Nhưng sao hôm nay, vừa bước vào lớp, nét mặt của cô Trâm thoáng buồn. Cô hình như là cố gắng giảng bài. Giọng cô cứ đều đều nghe buồn ngủ...

chuyện cảm động ở trường

Bỗng từ đâu, cô thấy Thanh đứng ngoài cửa lớp, nghé mắt nhòm vào. Ai cũng ngạc nhiên, nhiều tiếng bàn tán xôn xao : “Ủa? Nhỏ Thanh đến đây làm gì?” Vì mấy ngày nay, bạn ấy không đi học.

Chợt cô mắt rơm rớm, bố mẹ ạ! Cô gọi Thanh vào, ôm chặt bạn, run run nói:

- Mẹ bạn không làm được tạm trú đủ tháng cho em của Thanh, nên phải dẫn cả bạn lẫn em về quê...

Tất cả chúng con đều sững sờ! Thanh vốn là học sinh giỏi trong lớp, và bạn bảo gia đình mình bình thường, vậy mà sao...” - Tôi tự dưng nghẹn lại.

“Thanh khóc thút thít, cũng ôm chặt cô, nói trong tiếng nấc:

- Em..xi..n lỗi cô! Em muốn học cô thêm lắm!...

- Cô thương em quá! - Vừa nói, cô vừa lấy trong túi xách một chiếc phong bì nho nhỏ và tấm hình của lớp chụp hồi đầu năm, bảo:

- Em lấy đi nhé! Dùng chút tiền cô gửi về dưới phụ mẹ và gắng học hành, đừng quên các bạn lớp ta.

Thanh cuối gằm mặt, mím môi, không nói thêm gì nữa, nước mắt bạn cứ rơi liên tục. Bạn của Thanh đứng dậy nói trong sự đau đớn:

- Thưa cô, ba Thanh theo người khác rồi! Bạn ấy... không được đi học nữa ạ... Không đủ tiền, nhà xa lắm!-”

- Trời ơi!..- Tiếng mẹ tôi thở dài

“Cả cô giáo lẫn các bạn và con, nước mắt đều giàn giụa, tái mặt. Vài cơn gió lạnh chợt thổi qua, khung cảnh lớp tràn ngập sự đau thương và sầu thảm. Sợ các bạn bị ảnh hưởng vì mình, Thanh ngẩng đầu, cười tươi trong làn nước mắt:

- Không sao đâu cô! Em sẽ cố gắng chăn trâu hoặc bán bánh để kiếm tiền cho em gái đi học. Thôi, em chào cô và cả lớp nhe!

Lớp lặng đi, ai cũng như người mất hồn, chỉ biết thẫn thờ nhìn theo tấm lưng nhỏ bé của Thanh vụt khỏi lớp, rồi khuất dần, xa mãi...

Rồi, tiết học Kỹ năng sống của lớp chúng con chỉ còn lại nước mắt, tất cả mọi người đều cảm thấy thương Thanh lắm, nhưng... biết làm sao giờ? Ba mẹ ơi, con tội cho bạn ấy quá!!”

Đến đây, mắt tôi và gia đình đều đỏ hoe. Không ai có thể tin được là tai họa lại đột nhiên giáng xuống cô bạn đáng thương ấy.

- Ba hi vọng qua câu chuyện này, tất cả chúng ta hãy biết yêu thương nhau và trân trọng mái ấm gia đình, đừng vì điều gì mà mái ấm ấy tan vỡ nhé.

Nói rồi, chúng tôi đều nhìn nhau cười hạnh phúc. Tôi thấy mình thật may mắn làm sao! Thanh ơi, cố gắng lên nhé, cứ phấn đấu hết mình. Cho dù bạn có đi chăn trâu hay bán bánh thì ý chí sẽ giúp bạn vượt lên tất cả. Mình tin rằng gia đình bạn sẽ có được một tương lai tươi đẹp hơn. 

Leave a Reply