Hãy kể một câu chuyện về tục lệ của đất nước ta

Khách nước ngoài đến thăm Việt Nam đều rất yêu quí đất nước nhỏ bé này. Vì không chỉ có những trang lịch sử oai hùng mà còn có những tục lệ rất hay và thú vị. Tôi biết có một câu chuyện cảm động liên quan đến tục lệ đó. Sau đây tôi xin kể cho các bạn nghe. Câu chuyện mang tên: Lời ước dưới trăng.

Quê tôi có một tục lệ rất đáng yêu đó là vào rằm tháng giêng âm lịch, các cô gái 15 tuổi sẽ đến hồ Hàm Nguyệt vốc nước ở đó rửa mặt rồi nói lên điều ước của mình. Người xưa truyền lại rằng những điều ước trong đêm rằm sẽ thành hiện thực. Năm đó, chị gái tôi cũng vừa tròn 15 tuổi, hiện đang học ở Hà Nội. Trước rằm tháng giêng vài ngày, bà tôi đã cho gọi chị về để hưởng tục lệ linh thiêng này. Đúng vào hôm rằm, chị tôi cùng các cô thôn nữ đến hồ Hàm Nguyệt, tò mò tôi đi theo thì gặp chị Ngàn, một cô gái mù nhưng đẹp người đẹp nết. Chị lần từng bước một, tay quơ hai bên tìm đường. Biết chị đến hồ, tôi đến bên dãn chị đi.

Trên đường đi, tôi hỏi chị:

Chị Ngàn ơi! lát nữa chị định ước điều gì?

Chị Ngàn không trả lời tôi. Chị trầm ngâm suy nghĩ điều gì đó. Tôi đoán chắc chị cũng sẽ như bao cô gái khác, mong muốn có một gia đình hạnh phúc vì chị đáng được như vậy.

Lời ước dưới trăng

Ánh trăng dịu mát tỏa xuống trần gian. Làm cho mặt nước nhuốm vàng lung linh huyền ảo. Chị Ngàn quỳ xuống bên mặt nước, hai lòng bàn tay nhẹ nhàng vốc nước lên rửa mặt rồi chắp hai tay trước mặt thổn thức nói trong xúc động:

Con ...con ước gì....mẹ chị Yên sẽ khỏi bệnh.

Nói xong chị đứng dậy, gương mặt nhẹ nhõm, mãn nguyện. Tôi ngỡ ngàng hỏi chị : Cả đời chị chỉ được ước một lần, sao chị lại dành điều ước ấy cho người khác?

Chị Ngàn nắm chặt lấy tay tôi, nói: Nhà chị Yên thuộc diện nghèo nhất làng.Năm ngoái, chị ấy cũng vừa tròn 15 tuổi. Nhưng đên rằm, vì phải thức trông mẹ ốm nên chị ấy không được đến hồ Hàm Nguyệt, khi ánh trăng lặn xuống thì cũng là lúc chị âý biết cơ hội nói lên điều ước của mình đã mất. Chị ấy đã khóc rất nhiều. Chị rất thương chị Yên và bác gái, mong rằng chị Yên sẽ có cuộc sống an lành.

Nghe những điều chị Ngàn nói, tôi xúc động không nói nên lời. Một người có trái tim nhân hậu như chị Ngàn lại phải chịu số phận đáng thương thế này sao? Tôi ước gì sẽ có một người nào đó chữa khỏi mù cho chị Ngàn để giống như bao cô gái khác, chị cũng có một cuộc sống hạnh phúc.

Leave a Reply