Kể chuyện ''Chiếc luợc ngà'' qua lời kể của bé Thu

Bố tôi đi bộ đội chống Pháp, hoạt động ở chiến trường miền Đông Nam bộ. Khi bố đi, tôi - cũng là đứa con duy nhất của bố - chưa đầy một tuổi. Trong bảy năm trời, tôi chưa một lần gặp bố. Mẹ tôi cũng có vài lần đấn thăm bố, nhưng lần nào mẹ cũng chẳng cho tôi đi, vì không dám cho tôi qua rừng. Vì thế, tôi chẳng biết mặt bố; còn bố thì chỉ thấy tôi qua ảnh.

bé Thu

Những ngày đầu khi bố về thăm nhà, tôi không chịu nhận ông là bố. Trong trí tưởng tượng của tôi, bố tôi trẻ và đẹp; còn người gọi tôi là con lại có thẹo ở mặt, không giống bố tôi trong ảnh ... Trong bữa cơm, bố gắp thức ăn cho tôi, tôi hất ra. Bố giận quá vung tay đánh vào mông tôi, tôi không khóc chỉ ngồi im, đầu cúi xuống và lặng lẽ lấy xuồng bơi qua sông về nhà ngoại. ...

Khi bố ra đi và biết đó chính là bố mình, tôi mới nhận bố. Tôi ôm lấy bố và khóc. Tôi không cho bố đi. Dỗ mãi tôi mới chịu buông bố ra. Tôi dặn bố mua cho tôi một chiếc lược. Nhưng chiếc lược bằng ngà voi, do bố tôi tự làm cho tôi, tôi không được nhận từ tay bố. Bố đã hi sinh. Mãi đến khi tôi lớn lên, trở thành một chiến sĩ giao liên dũng cảm, tôi mới nhận được chiếc lược ngà - vật kỉ niệm thiêng liêng của bố - do một người bạn đồng đội của bố đưa cho, trong một lần gặp gỡ bất ngờ...

Leave a Reply