Nghị luận xã hội - Ném dép

Hôm nay, mình lại bị mất chiếc dép. Thằng Tôn đã bảo rằng nếu mình cứ quăng mạnh như thế mình sẽ mất toi. Mình không tin. Gì chứ con đường làng này 5 năm lội bộ mình đã quen thuộc đến từng gốc tre, vườn điều, từng khe nhỏ bờ ruộng thì làm gì mà mất. Thế mà mất thiệt.

Về đến nhà, mình lén dúi chiếc dép còn lại bên hè rồi báo với mẹ: “Dép con bị con Đen tha mất tiêu”. Hôm sau, mình đi đôi dép cũ của anh hai cho mượn. Rộng rinh!

Ném dép

Mình không thể bỏ thói quen ném dép. Những buổi đi học về đoạn đường xa một mình, mình chán lắm. Mình lấy dép và quăng xa, rồi chạy tới, mình lượm và quăng tiếp. Với những đoạn ngắn mình rất dễ vượt qua trong niềm vui chiến thắng sự sợ hãi, cô đơn và mệt nhọc, nhưng cũng có những lần lỡ tay ném quá xa, và thế là mình không tìm ra chiếc dép.

Rồi 16 tuổi, mình bỗng hiểu ra rằng trò ném dép ngày xưa đó giống như những mục tiêu trong cuộc sống của mình vậy. Nếu mình đặt ra những mục tiêu quá xa vời, mình sẽ không bao giờ chiến thắng, và mình sẽ bị mất luôn mình vào trong đó...

Leave a Reply