Phát biểu ý kiến của mình về câu nói "Một ngày đến trường là một ngày vui"

Bố yêu quý!

Hôm nay buổi sáng con đã đi làm kiểm tra ở high school. Nhiều điều buồn cười lắm! Để con tường thuật cho bố nghe. Lúc đầu con với mẹ đi lạc lung tung, cái trường thì rõ là rộng, chả biết lối nào. Sau một hồi hỏi han vô cùng dài dòng thì cũng đến được nơi cần đến. Trong phòng con thấy có bốn bạn đang ngồi cặm cụi làm bài kiểm tra toán. Con cũng rón rén ngồi xuống. Lúc đầu con sợ lắm, không hiểu bài thế nào, nhỡ mình chẳng hiểu gì thì xấu hổ lắm nhưng khi cầm lấy tờ đề thi suýt nữa thì con lăn ra ngạc nhiên vì nó quá dễ. Đầu tiên con làm một bài kiểm tra gồm khoảng 60 câu trên năm trang giấy khổ A4 gọi là toán căn bản (basic math). Câu hỏi toàn về cộng trừ nhân chia số tự nhiên, số thập phân, phân số, góc trong tam giác, chu vì hình tròn nói chung không còn gì dễ hơn (mà dễ cùng phải, vì đây là Basic test dành cho tất cả mọi người). Con làm bài rất chi là cẩn thận vì sợ lâu nay dùng máy tính bây giờ tính nhẩm sẽ sai. Tính đi tính lại cuối cùng cũng xong. Thế mà lúc con bảo với thầy giáo " Sir, I finished" (Thưa thầy em đã làm xong bài) thì thầy tròn xoe mắt ngạc nhiên " Very quick" (Nhanh lắm). Thế mà con cứ nghĩ là mình đã làm mất nhiều thời gian. Quay sang một bạn ngồi cạnh, con thấy bạn ấy vẫn đang loay hoay ở trang 2, các bạn còn lại đều chưa làm xong trong khi các bạn ấy đến trước con. Vẫn biết chương trình Toán ở nhà nặng hơn nhưng thấy các bạn ấy làm lâu thế, con cũng ngạc nhiên. Tất nhiên là bài Basic test đó thì con được điểm tối đa, bạn thấp nhất trong nhóm được có 26/60 điểm và mấy thầy cô coi thi ở đó nhìn con khâm phục (con vừa buồn cười và thầm mừng trong bụng).

Một ngày đến trường là một ngày vui

Sau bài toán con làm một bài Writing English Test (nôm na là kiểm tra khả năng viết tiếng Anh) với đề tài gồm 3 câu hỏi. Câu thứ nhất: Tell about your first day or first week in USA. What do you see? feel think? (Kể lại ngày đầu tiên đến Mĩ của em? Em nhìn thấy những gì? Cảm nghĩ của em như thế nào?). Đoạn này con viết tùy hứng, kể là đường phố sạch sẽ, có con sông rất đẹp, đàn ông Mỹ galant). Câu thứ 2: Tell about your usual day (Nói về một ngày thường nhật của em). Câu thứ 3: Imagine your life when you turn 30 (Hãy tưởng tượng em sẽ như thế nào khi 30 tuổi). Đoạn này con viết là thích làm giáo viên, có hai đứa con sinh đôi, thích nhà rộng và có vườn. Cuối cùng con kết luận một câu: That's all I can imagine now. Perhaps my future at age 30 will appear more cleary when I think of it at age 20 (Bây giờ tôi chỉ ước có thế. Nhưng có lẽ khi tôi 20 tuổi thì những tưởng tượng đó mới có thể rõ ràng hơn được). Cô giáo đọc đoạn này của con cứ ngồi tủm tỉm cười mãi. Có gì đâu bố nhỉ? Bây giờ con mới 16 tuổi thôi mà.

Tiếp đó thầy cô hỏi con đã học Algebra (đại số) chưa? Con bảo rồi, thế là lại phải làm một bài kiểm tra nữa gồm 35 câu dạng trắc nghiệm. Kết quả: 32/35. Tiếp đó nữa, con lại phải làm một bài kiểm tả tiếng Anh về ngữ pháp, từ vựng, hội thoại... hình như 6 phần tất cả. Kết quả được 41 điểm, chẳng biết điểm tối đa là bao nhiêu, chỉ biết con lại được khen " That's very good" (Rất tốt).

Sau khi làm xong tất cả những bài kiểm tra kia thì con được gọi vào một cái phòng để một thầy kiểm tra khả năng nghe nói tiếng Anh. Nói chung không phải câu nào con cũng hiểu và trả lời được, chắc chỉ được khoảng 85%. Cuối cùng thầy ấy nói đại ý là khả năng nghe của con hơi kém nhưng an ủi: "Đừng buồn, tất cả những người nước ngoài khi mới tới đây đều gặp vấn đề này. Qua một thời gian thì khả năng sẽ khá lên nhiều. Thầy cũng nói đại ý là con cần phải làm thêm một bài test về Toán nữa để biết đã học đến đâu rồi vì chương trình toán ở Việt Nam học nhanh và nặng hơn bên này. (Còn hai Math test con làm ở trên là bắt buộc, để kiểm tra kỹ năng làm toán. Bài test cuối cùng này nhằm chọn chương trình dạy thích hợp để mình không phải học lại những gì đã biết). Những câu hỏi thuộc về chương trình đã học con đều làm được hết, còn những gì không làm được thì đều là những cái chưa học.

Một ngày vui

Và thế là con thi đậu, người ta đưa cho con một cái giấy báo ngày bắt đầu học và dặn thêm nếu có thiếu sót gì về khâu giấy tờ sẽ gọi điện sau. Con thấy cách kiểm tra bên này rất hay ho và thoải mái. Như con đây làm bài từ 9h30 đến 14h30, tức là 5 tiếng đồng hồ mà không hề cảm thấy căng thẳng, chỉ hơi mỏi và lo lắng một chút lúc phỏng vấn. Thật ra thì vì bài thi hôm nay mang tính thủ tục, xét lớp vào học là nhiều nên có thể việc trông thi trở nên thoải mái hơn. Nhưng con cũng cảm thấy rõ rệt là cách ra đề ở đây rất co giãn, dạng trắc nghiệm nên hỏi được nhiều, tổng hợp nhiều kiến thức và khiến cho học sinh không phải học thuộc nhiều. Tất cả lại làm bài bằng bút chì, có thể xóa đi viết lại nếu chợt nhớ ra mình sai nên tạo không khí thoải mái.

Thầy cô trông thi ở đây cũng thân thiện lắm. Thậm chí các thầy cô có lúc còn buôn dưa lê với con nữa cơ: con phải giải thích cho họ hiểu rằng con là người Việt Nam, sống ở Hà Nội chứ không phải ở Thành phố Hồ Chí Minh, và Hà Nội mới là Thủ đô của Việt Nam, còn Thành phố Hồ Chí Minh chỉ là thành phố lớn của nước mình thôi. à mà bố có biết thầy giáo con khi kiểm tra tự nhiên thế nào không? Thầy mặc áo phông, quần soóc và không ngại sorry nếu thầy hiểu sai về mình. Hay thế đấy! Đúng là ngay từ buổi đầu tiên trường học đã tạo cho con một cảm giác rất thích thú.

Có những điều con rất khâm phục các bạn học bên này là họ rất có ý thức. Hôm nay trên đường đến trường con thấy một nhóm học sinh (khoảng 8, 9 tuổi) tập trung chuẩn bị đi chơi. Chúng bày đồ ra ăn sáng. Khi có hiệu lệnh tập trung, không một ai bảo nhưng tất cả đều chạy đi nhặt rác bỏ vào một cái túi chung, cùng nhau xách đi vứt rồi mới lên xe. Một lần khác khi đi khám sức khoẻ, trong phòng đợi con thấy một thằng bé khoảng 3 - 4 tuổi đang ăn kẹo làm rơi kẹo trên thảm. Nó thản nhiên nhặt lên ăn tiếp và rồi có một hành động làm con nhớ mãi: nó lấy giấy lau tay và cúi xuống lau chỗ thảm vừa bị rơi kẹo.

Ngày nghỉ bên này đúng theo nghĩa của ngày nghỉ của học sinh bố ạ. Thầy cô hầu như không giao hoặc giao rất ít bài tập cho những ngày cuối tuần vì tất cả đều xác định đó là ngày để nghỉ, để đi chơi.

Để hôm nào rỗi rãi con thử nghĩ xem việc học ở đây có điều gì chưa được theo đánh giá của con, rồi con viết thư cho bố tiếp nhé. Còn bây giờ con dừng bút đây.  

Leave a Reply