Nhập vai Uy - lít - xơ kể lại cuộc đoàn tụ của Uy - lít - xơ và Pê - nê - lốp

Tôi đã trở về quê hương sau hai mươi năm ròng rã, nơi tôi phải đối mặt với một nguy hiểm mới – bọn cầu hôn xảo quyệt, hung hãn đang rắp tâm chiếm đoạt tài sản gia đình. Vợ tôi, một người phụ nữ thông minh, đã đặt ra những thử thách vô cùng khó khăn, bọn cầu hồn không ai thực hiện được. Giả dạng làm người hành khất, tôi tham dự và đã chiến thắng, với một kế hoạch hoàn hảo đã định sẵn, tôi tiêu diệt những tên cầu hôn đầu sỏ, đánh đuổi chúng ra khỏi nhà, trừng phạt lũ đầy tớ phản chủ.

Nhập vaj Uy- lít- xơ kể laj cuộc đoàn tụ của Uy- lít- xơ và Pê- nê- lốp

Tôi ngồi tựa vào một cái cột cao dưới ánh lửa hồng. Nghe thấy tiếng bước xuống lầu, đoán biết đó là Pê-nê-lốp, nhưng tôi vẫn cố tình nhìn xuống đất, đợi xem bây giờ tận mắt trông thấy mình rồi, người vợ cao quý của mình sẽ nói gì. Với một người phụ nữ thông minh như nàng, tôi biết nàng sẽ đặt thêm thử thách cho tôi, những thử thách mà có thể chẳng hề dùng đến sức mạnh hay trí óc, mà phải chăng phải dùng đến con tim với một tình yêu vĩnh cửu.Nhưng nàng ngồi lặng thinh trên ghế, khi thì đăm đăm âu yếm nhìn tôi, khi lại không nhận ra tôi dưới bộ quần áo rách mướp.

Tê-lê-mác… còn người ngoài không ai biết hết.

Nghe nàng nói vậy, tôi nhẫn nại mỉm cười. Tôi vội nói với Tê - lê - mác:… gan dạ.

Tôi bảo mọi người đi tắm rửa, rồi mặc quần áo đẹp, ca múa những bài hát bản nhạc vui vẻ cho người ngoài lầm tưởng trong nhà làm lễ cưới, dặn ai nấy giữ kín chuyện cho đến khi cha con tôi lui về trang trại của La-éc-tơ rồi bàn tính sau.

Tắm xong, tôi lại trở về chỗ cũ, ngồi đối diện với Pê-nê-lốp, trên chiếc ghế bành ban nãy, rồi nói với nàng:... giường.

Nghe xong tôi bỗng giật mình nói với Pê-nê-lốp một cách thận trọng:… .mà dời nó đi nơi khác.

Tôi vừa nói xong, Pê-nê-lốp bủn rủn cả chân tay, chạy ngay lại, nước mắt chan hòa, ôm choàng lấy tôi, hôn lên trán tôi và nói:... .đa nghi.

Nghe nàng nói vậy, tôi càng thêm muốn khóc. Tôi ôm lấy người vợ xiết bao thân yêu, người bạn đời chung thủy của mình mà khóc. Cả tôi và nàng sung sướng xiết bao, hai đôi tay cứ ôm lấy nhau mà không nỡ buông rời.

Qua hành động thử chồng của Pê-nê-lốp, tôi càng cảm nhận được vẻ đẹp tâm hồn và trí tuệ của người vợ của mình. Nàng đã dành cho tôi một tình cảm đặc biệt, một tình yêu vĩnh hằng, một tình yêu không mãnh liệt mà nhẹ nhàng êm ái khó quên như tôi đã dành cho nàng.

Leave a Reply