Văn biểu cảm - Nước xông của mẹ

Một mình trong phòng trọ, đầu nhức như búa bổ, tay chân rã rời, chợt một người bạn mang đến nồi nước xông, con mừng đến chảy nước mắt. Không hiểu sao lúc đó hình ảnh nồi nước xông thoang thoảng mùi khuynh diệp của mẹ ở quê lại hiện lên rõ mồn một. Nó làm con nhớ những ngày sống bên gia đình, tuy thiếu thốn nhưng ấm áp tình thương.

Nước xông của mẹ

Trong mắt mẹ, con là “bé út” nhỏ dại lúc nào cũng cần được chăm sóc, chở che. Nhớ nhất là những khi trái gió trở trời, mẹ lại lui cui đi gom lá khuynh diệp, rồi bạc hà, sả... về nấu nước xông để dành cho “bé út”. Riết rồi thành quen, mỗi lúc bị bệnh, con lại thèm ngửi mùi khuynh diệp từ nồi nước xông do chính tay mẹ nấu. Và trong những ngày trọ học nơi xứ người, con vẫn luôn giữ bên mình hình ảnh giản dị ấy để tự an ủi mỗi khi nỗi nhớ nhà cồn cào gan ruột. Thế nên vô tình hôm nay, khi bắt gặp hình ảnh nồi nước xông, con vừa mừng vừa tủi, nước mắt cứ tuôn rơi. Bất chợt thầm ước giá như lúc này có mẹ bên cạnh. Dù biết là khó nhưng con vẫn ước, hi vọng gió sẽ mang đến mẹ lời nói từ trái tim rằng: “Con nhớ và thương mẹ nhiều lắm!”.

Bé Út của mẹ.

Leave a Reply