Nghị luận xã hội - Nếu cuộc sống không có trở ngại

Mẹ tôi nói rằng, điều quan trọng nhất với người con gái không phải là sự nghiệp. Càng học cao càng khó lấy chồng, ở tuổi 23 đã đến lúc tôi phải nghĩ đến một công việc ổn định, một gia đình riêng của mình.

Tất nhiên, với người phụ nữ giàu kinh nghiệm như mẹ, tôi biết những quan niệm ấy hoàn toàn có lí. Tuy nhiên chấp nhận nó, có nghĩa là tôi sẽ chấp nhận vào biên chế ở quê nhà, sống một cuộc sống thanh nhàn ổn định, ít phải vất vả hơn.

Nếu cuộc sống không có trở ngại

Tôi ước gì tôi có thể dễ dàng đón nhận những may mắn mà cuộc sống dành cho mình như thế. Tự đáy lòng, tôi biết, mình không quen với một cái gì quá bình ổn. Tôi cứ có cảm giác nếu tôi nói đồng ý với môi trường rất nhiều “bảo hộ” và cứ cuối tháng lãnh lương, thì tôi sẽ dừng lại mãi mãi ở đó.

Mẹ nói, mẹ không hiểu nổi là tại sao tôi cứ lao vào chỗ vất vả? Bao nhiêu người mơ ước vào môi trường biên chế mà tôi có. Còn sống ở nơi xa nhà, chắc chắn tôi sẽ phải bắt đầu tất cả từ con số không.

Giá như mẹ có thể hiểu là tôi thích một môi trường nhiều thách thức buộc mình phải luôn vận động. Giá như mẹ có thể hiểu, đi sâu hơn vào chuyên môn của mình, tôi thực sự hạnh phúc vì được biết tới những điều mới mẻ, cảm thấy cuộc sống của mình có ý nghĩa, cảm thấy mình thực sự tồn tại.

Quyết định cuối cùng của tôi là làm những gì mình đã lựa chọn. Điều tôi thấy day dứt là nỗi buồn và sự tuyệt vọng của mẹ. Tôi thực sự muốn viết một điều gì thật giản dị cho mẹ để mẹ thông cảm cho tôi. Và tôi đã gửi cho mẹ một câu chuyện mà tôi thấy tâm đắc nhất, câu chuyện: Chỉ toàn những rắc rối và trở ngại. Tôi tin, đọc nó, mẹ sẽ hiểu một cuộc sống không có thách thức là một cuộc sống như thế nào, tôi tin là mẹ sẽ hiểu cái cảm giác như không thực sự tồn tại của tôi nếu chấp nhận bình yên, rằng: “Người không có rắc rối gì cả là người đã bị loại khỏi trò chơi cuộc sống”.

Bạn biết không, bây giờ tôi đã không phải nghe mẹ phàn nàn nữa. Có thể là vì, dù sao tôi cũng đã lựa chọn. Nhưng cũng có thể là vì tôi đã tìm được một sự diễn đạt giản dị mà thật thích hợp, biết đâu được, phải không?

Leave a Reply