Văn nghị luận - Muôn lối đường vào đời

Bài viết "Thi trượt, con xin lỗi..." của bạn Huỳnh Lưu Đức Toàn tiếp tục nhận được sự chia sẻ của hàng trăm người trong cuộc. "Đại học không phải là con đường duy nhất; rớt đại học không phải là dấu chấm hết; không đi đường thẳng được chúng ta đi đường vòng..." là suy nghĩ của nhiều người.

Học cao đẳng rồi thi liên thông

- Suốt 12 năm học phổ thông mặc dù không có thành tích nổi trội, nhưng tôi được gia đình, dòng họ lấy làm tấm gương về học tập. Vậy mà tới khi đi thi đại học, tôi đã trượt với số điểm mà chính tôi trước khi đi thi cũng không bao giờ nghĩ tới. Lúc đó tôi rất đau khổ và tính sẽ thi tiếp đại học vào năm sau. Nhưng may mắn là tôi đã đậu vào một trường cao đẳng (trường này tôi chỉ thi cho có phong trào thôi!). Được sự động viên, chia sẻ của gia đình và bạn bè, tôi quyết định chọn con đường dài là học xong cao đẳng rồi thi liên thông lên đại học.

Muôn lối đường vào đời

Đến hôm nay, sau năm năm, tôi đã có trong tay một tấm bằng đại học chính quy. Hiện giờ, tôi đang làm kế toán viên cho một công ty với mức thu nhập cũng tạm ổn. Vậy nên các bạn sĩ tử ơi, đại học không phải là con đường duy nhất.

- Năm năm trước, tôi từng khăn gói đi thi đại học nhưng đã làm cha mẹ thất vọng rất nhiều. Khi ấy, lối xóm ai cũng thay đổi cách nhìn cho một kẻ từng là tấm gương học tập cho con họ như tôi. Tôi thấy xấu hổ khi nhìn những tấm bằng khen cha tôi treo trang trọng trên tường. Rồi một năm, hai năm tôi bỏ đời mình lênh đênh vô định hướng. Tôi đã đi xin việc khắp các công ty, tìm mọi cách để đày đọa một kẻ vô dụng là tôi. Rồi một lần tôi nhìn thấy cha buồn trong ánh mắt xa xăm dù ông chưa một lần trách tôi.

Nhìn cha như vậy tôi đau không tả xiết. Tôi đi đến quyết định đăng kí vào một trường cao đẳng dân lập ở Bình Dương. Từ khi vào học cao đẳng, tôi hiểu được cuộc sống mình chưa hề bị dừng lại khi rớt đại học mà chỉ là rẽ sang một lối khác. Cố gắng, cố gắng và cố gắng là tất cả những gì tôi có trong mấy năm theo học ở trường cao đẳng. Cuối cùng tôi cũng tốt nghiệp và tìm được một việc làm thật tốt.

Không phải cứ đại học mới thành công!

Tôi có một đứa em gái vừa thi đại học và tôi cũng rất kì vọng vào nó. Hơn một tháng qua, không ngày nào tôi không online để xem đề thi, đáp án thi, điểm thi... và kết quả cuối cùng không mấy khả quan. Tôi biết hiện giờ em tôi đang có cảm giác như các bạn. Em tôi là một học sinh khá, ôn thi cũng rất kĩ nhưng có lẽ bị áp lực rất lớn là gia đình tôi nghèo lại đông anh em, chúng tôi đều chọn con đường đại học để đến thành công và đã làm được, chỉ còn mình nó. Mới đây khi biết chắc chắn kết quả thi, em tôi rất buồn và lo lắng vì không biết điểm của mình có trên điểm sàn không, có đậu được một trường đại học hay cao đẳng nào không...

Cũng như em tôi, có thể các bạn trẻ chưa bao giờ nếm mùi thất bại, chưa bao giờ nếm trải cảm giác thi trượt... nên chưa hiểu. Đại học đúng là con đường dễ dàng nhất để đến thành công, nhưng đó không phải là con đường duy nhất. Tôi có vài người bạn rất thông minh, học rất giỏi, nhưng khi học ở giảng đường đại học một thời gian thì họ thấy không phù hợp và đã rời giảng đường để kinh doanh, để thực hiện ước mơ theo những cách khác... Và cuối cùng họ đã thành công. Điều quan trọng là họ luôn cố gắng, dám nghĩ dám làm và luôn biết rằng "thất bại là mẹ thành công".

Không phải cứ đại học mới thành công!

Tôi chỉ muốn nhắn nhủ đến các bạn, đến em gái tôi rằng cuộc sống có rất nhiều con đường không giống nhau và không có con đường nào không có chông gai, thử thách, không có ai là chưa từng thất bại. Vì thế, nếu đã không may trượt ngã trên đường cũng chẳng có gì đáng xấu hổ, chẳng có gì đáng phải buồn chán và tuyệt vọng. Hãy giữ vững niềm tin và ý chí bước tiếp để gặt hái thành công và đạt được ước mơ.

Sức con chỉ có bấy nhiêu thôi...

Con lại thi rớt đại học rồi! Lần này là lần thứ ba con rớt đại học. Để con thi đại học đến lần thứ ba con biết ba mẹ kì vọng vào con như thế nào. Mỗi lần con thi, ba đều theo con từ dưới quê lên địa điểm thi rồi ở lại với con trong những ngày thi. Mỗi lần ra khỏi cổng trường thi, con thấy khuôn mặt ba lo âu, căng thẳng còn hơn cả con nữa.

Nhưng ba mẹ ơi, con không thể! Không phải vì con không cố gắng mà vì sức con chỉ bấy nhiêu đó thôi. Sau nhiều năm ôn luyện, con đã thật sự nản lòng. Nhiều khi con nghĩ tại sao mình không theo học một trường trung cấp hay một trường dạy nghề nào đó? Con biết đối với ba mẹ tấm bằng đại học vẫn là nỗi ám ảnh một thời.

Ba mẹ sợ con sẽ không có tương lai khi không cầm được trong tay tấm bằng đại học. Ba mẹ sợ con sẽ đi lại vết xe đổ của ba mẹ ngày xưa. Con biết xã hội hiện thời vẫn còn xem nặng bằng cấp, xem đó như thước đo năng lực mỗi người. Nhưng con vẫn có thể đi học nâng cao sau khi đã tốt nghiệp trung cấp và đi làm. Có thể con sẽ mất hơn mười năm như ba mẹ ngày xưa nhưng con tin mình sẽ làm được. Con nghĩ xã hội cần những người thợ lành nghề cũng như cần những cử nhân đại học.

Hi vọng sau khi đọc được những lời này, ba mẹ sẽ đáp ứng nguyện vọng của con.

Leave a Reply