Văn Mẫu Lớp 10
Có lẽ nhiều người giống tôi, thuở bé thường được người lớn kể cho nghe truyện cổ tích Tấm Cám. Đối với riêng tôi, câu chuyện này có ấn tượng sâu sắc không chỉ vì những phép màu biến hóa li kì hấp dẫn bảo vệ người lương thiện, mà còn vì vẻ đẹp thảo hiền, sáng trong, gần gũi, thôn dã của cô Tấm
Có bao giờ bạn tin những ước mơ thời cổ tích, để rồi đêm đêm trằn trọc hóa chiêm bao? Có khi nào bạn xúc động đến trào nước mắt khi được đọc những tâm sự tế nhị kín đáo trong ca dao, dân ca? Riêng tôi, tôi đã có một vài lần như thế!
Từ một nhân vật trong truyện cổ tích, Chử Đồng Tử đã vượt ra ngoài truyện để đi vào tín ngưỡng, tiềm thức, tâm linh của con người. Bởi vậy, ở nước ta trước đây, Chử Đồng Tử đã từng được coi là một trong “Tứ bất tử” (bao gồm: Tản Viễn Sơn thần, Thánh Gióng, Chử Đồng Tử, Liễu Hạnh).
Văn học dân gian các dân tộc thiểu số ở nước ta từ lâu đã trở thành một bộ phận quan trọng trong di sản văn hóa tinh thần của đại gia đình dân tộc Việt Nam. Nói đến vốn quý ấy, không thể không nhắc đến sử thi Tây Nguyên, đặc biệt là sử thi - khan ê-đê
“Có nơi đâu trên trái đất này” như Việt Nam qua bao nhiêu sóng dập gió vùi vẫn “mát tươi tình bạn” và “ngọt ngào qua muôn nỗi đắng cay”. Ngay từ lúc sơ khai, những người dân đã phải đối chọi với biết bao thử thách, với mọi thứ khắc nghiệt để sống và tồn tại.
Trong suốt bốn nghìn năm dựng nước và giữ nước, dân tộc Đại Việt đã phải trải qua biết bao cam go, thử thách, bao cuộc đối đầu cùng bọn giặc ngoại bang. Bao thế hệ đi qua cùng thay nhau viết nên bao trang sử oai hùng.
Chúng ta hãy thử nghe một viên sỏi kể về nguồn gốc của mình: “Tôi vốn là một tảng đá khổng lồ trên núi cao, trải qua bao năm tháng dài đằng đẵng bị mặt trời nung đốt, người tôi đầy vết nứt. Tôi vỡ ra và lăn xuống núi. Mưa, bão và cả nước lũ cuốn tôi đến những con suối, con sông
Tan học. ông anh chở mình đi uống nước dừa tươi. Ai uống xong cũng thẩy trái dừa lại bồn hoa ven đường. Riêng mình tần ngần mãi.... Thẩy xuống đây là xả rác đấy, Vy ạ?
“Sao? Còn tiếc gì nữa cô em?” - ông anh giễu cợt.
Hôm nay, mình lại bị mất chiếc dép. Thằng Tôn đã bảo rằng nếu mình cứ quăng mạnh như thế mình sẽ mất toi. Mình không tin. Gì chứ con đường làng này 5 năm lội bộ mình đã quen thuộc đến từng gốc tre, vườn điều, từng khe nhỏ bờ ruộng thì làm gì mà mất. Thế mà mất thiệt.
Cùng vài người bạn, tôi thường đến Trung tâm nuôi dạy trẻ bị nhiễm AIDS để tổ chức sân chơi cho các em. Tôi biết, khi đã chọn công việc này tôi phải đặt mình vào vị trí một người bạn, người chị hòa đồng, giúp các em nhỏ bất hạnh giảm bớt sự tự ti, mặc cảm.
Tôi đi ăn tối cùng người bạn, nhỏ N. Hai đứa đang nói chuyện thì một người bước đi xiêu vẹo, mặt mũi hốc hác, dáng vẻ bụi bặm tiến đến: “Hai em thương anh, cho anh xin một nghìn mua ổ bánh mì. Anh bị lỡ xe, chẳng còn đồng nào, từ sáng đến giờ đói lắm”.
Mẹ tôi nói rằng, điều quan trọng nhất với người con gái không phải là sự nghiệp. Càng học cao càng khó lấy chồng, ở tuổi 23 đã đến lúc tôi phải nghĩ đến một công việc ổn định, một gia đình riêng của mình.
Có một buổi chiều đứng gần cửa sổ, tôi bắt gặp hai con ong mật. Con ong còn bay được cứ loay hoay cố lật con ong đang ngã chỏng chơ đứng dậy. Nhưng nó không thể. Con ong kia có lẽ đã không bay được nữa. Tôi giúp lật lại, chú ong lại ngã ra
Hôm nay, trường phát động phong trào quyên góp đồng phục cũ cho học sinh nghèo. Mình lười lục tủ quá...
Tối ngồi xem tivi, nhìn những đứa trẻ ôm cặp chạy băng qua cơn mưa rào, trên mình độc một chiếc áo cũ sờn rách. Mình vùng chạy đi lục tung tủ quần áo.
Vậy là anh G ra nghề đã tròn 15 năm. Mình không thể hình dung được anh đã đứng vững suốt từng ấy năm với một nghề mà trước kia không hề yêu thích.
Hồi đó, anh phải nghỉ học vì gia đình quá nghèo